Vẫn biết đời người là hữu hạn, hợp rồi phải tan... nhưng sao đứng trước sự chia xa lòng tôi cứ bồi hồi, luyến tiếc. Tôi cứ vấn vương những chuyện đã qua. Nhớ, để thương hơn và lắm lúc, để trách mình nhiều hơn. Biết như vậy là không nên nhưng sao tôi không thể, hay chưa thể làm khác đi được. Đôi lúc tôi muốn mình ngây dại đi, hoặc đi đâu đó thật xa khỏi chốn hồng trần này để tôi khỏi phải chứng kiến, chịu đựng những chuyện đau lòng. Từng này tuổi đời, suy nghĩ như vậy là yếu hèn, bạc nhược, là..., là gì đi nữa thì chung quy, con người tôi là vậy. Càn biết bao sự đồng cảm sẻ chia, cần biết bao vòng tay nhân ái rộng mở.
Ngày lại ngày, cuộc sống đều đặn trôi. Bình minh ló dạng, chào đón ngày mới, rồi hoàng hôn lại xuất hiện, bao trùm vạn vật. Một ngày quý giá đi qua đời tôi hững hờ, tẻ nhạt. Tôi có cảm giác ngày vừa qua ngoái lại nhìn tôi trách móc lẫn van lơn, âu sầu, sao tôi không biết nâng niu, quý trọng nó. Nó muốn nhắc tôi rằng, sẽ không còn nhiều những ngày còn lại nữa đâu trong cuộc đời tôi. Lãng phí như vậy là một tội ác! Mà tội ác có bao giờ được dung nạp. loại trừ bất cứ lý do nào.
Mà sao vậy nhỉ. Sống phải ra sống chứ!
Ngày lại ngày, cuộc sống đều đặn trôi. Bình minh ló dạng, chào đón ngày mới, rồi hoàng hôn lại xuất hiện, bao trùm vạn vật. Một ngày quý giá đi qua đời tôi hững hờ, tẻ nhạt. Tôi có cảm giác ngày vừa qua ngoái lại nhìn tôi trách móc lẫn van lơn, âu sầu, sao tôi không biết nâng niu, quý trọng nó. Nó muốn nhắc tôi rằng, sẽ không còn nhiều những ngày còn lại nữa đâu trong cuộc đời tôi. Lãng phí như vậy là một tội ác! Mà tội ác có bao giờ được dung nạp. loại trừ bất cứ lý do nào.
Mà sao vậy nhỉ. Sống phải ra sống chứ!