Tiếng hát Ngọc Lan sao tha thiết quá làm tôi chảy nước mắt, không gian thật yên lắng, những hàng thông ven đường lùi dần theo nhịp bánh xe lăn, bầu trời buồn ảm đạm, se se lạnh của cao nguyên làm tôi co người lại để tự sưởi ấm, người cùng đi ngỡ tôi ngủ nên anh cũng yên lặng, "Người đi qua đời tôi, đường xưa đầy lá úa, vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lãng quên". Lãng quên, tất cả rồi sẽ lãng quên, quy luật cuộc đời là vậy, thật khắc nghiệt nhưng cũng thật bao dung, tùy theo hoàn cảnh, để con người sẽ vẫn tồn tại, để vui, để buồn, để khát vọng, để muôn đời vẫn phải kiếm tìm. Mỗi người chỉ có một cuộc đời để sống, để yêu thương nên tôi sống và yêu thương theo cách của tôi, theo lập luận đúng sai của mình để vui buôn từ đó, niềm vui thì ít mà nỗi buồn mênh mang, để thấy mình sao thật mãi dại khờ...
Người thật gần và cũng thật xa, thật gần như trong trí nhớ của tôi lúc này đây và cũng thật xa để không muốn biết tôi cần gì, thật xa để tiếp sức cùng tôi dầu trong một quãng đường. Tôi đòi hỏi quá nhiều chăng, tự tôi phải đi con đường của mình, phải tự đồi diện và dấn bước. Người đã vậy, sao tôi lại nghĩ mình phải khác. Có con đường nào cho tôi và người cùng đi chăng, một con đường dầu chỉ rất nhỏ và mong manh, để tôi khỏi chảy nước mắt vì "người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người", thật buồn tủi và cô quạnh.
Người thật gần và cũng thật xa, thật gần như trong trí nhớ của tôi lúc này đây và cũng thật xa để không muốn biết tôi cần gì, thật xa để tiếp sức cùng tôi dầu trong một quãng đường. Tôi đòi hỏi quá nhiều chăng, tự tôi phải đi con đường của mình, phải tự đồi diện và dấn bước. Người đã vậy, sao tôi lại nghĩ mình phải khác. Có con đường nào cho tôi và người cùng đi chăng, một con đường dầu chỉ rất nhỏ và mong manh, để tôi khỏi chảy nước mắt vì "người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người", thật buồn tủi và cô quạnh.