Mình nhớ cách đây hơn mười năm, lần đầu tiên mình nghe bài hát Mong ước kỷ niệm xưa của nhạc sĩ Xuân Phương. Nghe xong bài hát rồi mà mình cứ ngẩn ngơ. Sao mà có bài hát quá hay, quá thấm đẫm lòng người quá. Sau đó về nhà, bật vi tính lên mình nghe lại. Một thời gian khá dài mình cứ nghe hoài. Riết rồi mình “chán” luôn. Ko nghe nữa. Chuyện gì cũng vậy. Quá nhiều ắt sẽ phản tác dụng!
Mấy hôm nay buồn, ngồi lục tìm ký ức ngày xa xưa. Tình cờ xem lại Clip mình đã làm có bài hát này. Xem và nghe lại. Tự nhiên thấy xúc động.
“Thời gian trôi qua mau…”. Mở đầu bài hát là những từ này. Mình nghĩ rằng khi viết ca khúc trên tác giả đang có tâm trang hoài niệm. “Nếu có ước muốn…xin thời gian trở lại…để nghững khát vọng, đam mê cháy bỏng mãi trong tim mỗi người…”. Thật trân trọng, thật đáng nâng niu tình cảm dành cho nhau.
Nhớ về nhau. Nhớ những lúc ta chung trường. Chung lớp. Mỗi ngày. Mỗi tháng. Mỗi năm. Một chặng đường khá dài của tuổi thơ. Của tuổi mới lớn. Chia sẻ cùng nhau những ước muốn, khát vọng dại khờ. Chân thành không giấu diếm.
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, xin hãy ước muốn cho thời gian trở lại…”. “Bạn bè vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười..Những nỗi nhớ niềm thương…”. Vậy đó. Những gì ta đã có. Ta đã gắn bó. Luôn mãi đọng đầy trong tim, trong nỗi khắc khoải chờ mong. Để có một lúc nào đó, nhạc sĩ Xuân Phương cũng như trong mỗi chúng ta xin được có lại. Có thể lúc đó sở hữu vật chất không là gì bên cái chữ tình quá đỗi lớn lao.
“Xin hãy cho thời gian trở lại…”. Để làm gì?
Để tra trân quý hơn những gì ta đã, đang và sẽ có.
Xin cám ơn cuộc đời đã ban tặng cho con những gì con đang có.
Mấy hôm nay buồn, ngồi lục tìm ký ức ngày xa xưa. Tình cờ xem lại Clip mình đã làm có bài hát này. Xem và nghe lại. Tự nhiên thấy xúc động.
“Thời gian trôi qua mau…”. Mở đầu bài hát là những từ này. Mình nghĩ rằng khi viết ca khúc trên tác giả đang có tâm trang hoài niệm. “Nếu có ước muốn…xin thời gian trở lại…để nghững khát vọng, đam mê cháy bỏng mãi trong tim mỗi người…”. Thật trân trọng, thật đáng nâng niu tình cảm dành cho nhau.
Nhớ về nhau. Nhớ những lúc ta chung trường. Chung lớp. Mỗi ngày. Mỗi tháng. Mỗi năm. Một chặng đường khá dài của tuổi thơ. Của tuổi mới lớn. Chia sẻ cùng nhau những ước muốn, khát vọng dại khờ. Chân thành không giấu diếm.
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, xin hãy ước muốn cho thời gian trở lại…”. “Bạn bè vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười..Những nỗi nhớ niềm thương…”. Vậy đó. Những gì ta đã có. Ta đã gắn bó. Luôn mãi đọng đầy trong tim, trong nỗi khắc khoải chờ mong. Để có một lúc nào đó, nhạc sĩ Xuân Phương cũng như trong mỗi chúng ta xin được có lại. Có thể lúc đó sở hữu vật chất không là gì bên cái chữ tình quá đỗi lớn lao.
“Xin hãy cho thời gian trở lại…”. Để làm gì?
Để tra trân quý hơn những gì ta đã, đang và sẽ có.
Xin cám ơn cuộc đời đã ban tặng cho con những gì con đang có.