Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Latest topics

» Nhớ lại kỷ niệm xưa
by thanhhuong 12/03/24, 08:29 pm

» Giáng sinh 2023
by thanhhuong 29/12/23, 06:19 pm

» Nhì Hoà về ĐN.
by thanhhuong 25/12/23, 04:09 pm

» "Nếu có ước muốn..."
by thanhhuong 02/12/23, 09:33 am

» Cũng của năm 2017
by thanhhuong 15/11/23, 05:15 pm

» Kỷ niệm 2017
by thanhhuong 14/11/23, 09:46 am

» Dự đám cưới con gái Ngô Thế Hội
by thanhhuong 05/11/23, 08:56 pm

» Chuyện của mình.
by thanhhuong 13/09/23, 02:02 pm

» Hoá K1 vui hè 2023
by thanhhuong 04/08/23, 05:05 pm

» Đám cưới con Huệ Anh 22 7 2023
by thanhhuong 02/08/23, 02:33 pm

» Vui cùng bạn 2023
by thanhhuong 26/07/23, 10:08 am

» Đi dự đám cưới con Huệ Anh
by thanhhuong 23/07/23, 07:39 pm

» Vui hè 2023
by thanhhuong 19/07/23, 03:23 pm


2 posters

    Vu Lan trở lại

    thanhhuong
    thanhhuong


    Tổng số bài gửi : 1395
    Age : 65
    Đến từ : Danang
    Registration date : 28/03/2009

    Vu Lan trở lại Empty Vu Lan trở lại

    Bài gửi by thanhhuong 20/08/12, 04:56 pm

    Tháng bảy về. Vu lan trở lại. Mùa báo hiếu lên ngôi. Trái tim ta thổn thức vì biết bao tình cảm thân thương dâng trào,  nghẹn ngào thầm gọi hai tiếng, mẹ ơi...
    Không phải đợi đến tháng bảy tôi mới nhớ đến mẹ, nhớ đến đấng sinh thành tuyệt diệu của đời. Nhưng cứ mỗi độ tháng bảy về, khi gió ngoài đường quấn quýt nhiều hơn những lá vàng rơi, lòng tôi cứ tràn ngập hình bóng mẹ, mẹ của con ơi...
    Hôm qua làm lễ cầu siêu cho mẹ trên chùa, nước mắt tôi cứ rơi dầu lòng không muốn làm mẹ buồn. Phật pháp dạy rằng phải sống tốt hơn, nhẹ lòng hơn để mẹ ra đi cho thật nhẹ nhàng, không vấn vương, bịn rịn. Tôi rất muốn điều ấy, nhưng không sao kìm được niềm nhớ thương đang dâng trào. Biết bao kỉ niệm dấu yêu, biết bao lần được mẹ âu yếm, vỗ về...Con nhớ lắm, mẹ ơi.
    Tôi nhớ có lần đọc mấy vần thơ của thi sĩ nào đó mà tôi quên mất tên, trong đó có các câu, “ ...có phải khi trên đời xa vắng mẹ. Ta mới thật lòng gọi hai tiếng mẹ ơi..”. Tôi nhớ lúc mới đọc tôi thấy hay quá, thấm thía qúa, hợp với lòng người quá. Giờ ngẫm nghĩ lại, tôi thấy chưa hẳn là vậy. Khi còn mẹ bên đời, mỗi khi xem phim, đọc sách ca ngợi tình mẹ, tôi đều có cảm giác rất hạnh phúc, rất hân hoan khi thấy mình không phải cô đơn, vắng mẹ. Tôi nhớ lúc đó tôi đã cảm nhận cảm giác sung sướng, hạnh phúc vô bờ mà không có điều gì có thể mang lại. Những lúc ấy tôi rất muốn ôm mẹ vào lòng, muốn được rúc đầu vào lòng mẹ, muốn...Muốn nhiều lắm, nhưng sao tôi cứ xấu hổ không dám làm, sự rụt rè không đáng có. Nhưng lúc ấy, tôi vẫn nhớ mình vẫn làm được một việc nho nhỏ là đến bên mẹ, hỏi mẹ có đói không, hỏi han đôi điều về sức khỏe mẹ, trong khi lòng cứ muốn la lên thật to rằng, con yêu mẹ quá mẹ ơi.
    Mùa báo hiếu trở lại với ta rồi đó bạn ơi. Dịu dàng, thân thương với mẹ hơn, nếu còn mẹ trên đời bạn nhé.


    Được sửa bởi thanhhuong ngày 19/08/13, 07:29 pm; sửa lần 2.
    phuochoanguyen
    phuochoanguyen


    Tổng số bài gửi : 411
    Age : 68
    Đến từ : ĐẠI HỌC THỦY SẢN NHA TRANG
    Registration date : 28/11/2008

    Vu Lan trở lại Empty Re: Vu Lan trở lại

    Bài gửi by phuochoanguyen 20/08/12, 11:09 pm

    Đây là bài thơ Hương đã nhắc khi lễ Vu lan lại về.
    Và Tôi, cũng thầm thì 2 tiếng "Mẹ ơi!".

    HẠNH PHÚC THẬT GẦN
    (Thích Tánh Tuệ)

    Này em !
    Có phải khi mình mất đi hạnh phúc,
    Thì mới hay... hạnh phúc có trong đời.
    Có phải khi mình mất đi người mẹ,
    Mới thật lòng gọi hai tiếng: '' Mẹ ơi ! ''

    … Có những mai nụ hồng ngoài hiên nở,
    Chân em qua , không buồn ngắm một lần.
    Chợt chiều hôm gió về làm hoa vỡ,
    Nhìn phai tàn, rồi cúi xuống bâng khuâng …

    … Có một người trải qua lần hoạn nạn,
    Mãi về sau khép lại '' cửa tâm hồn ''.
    Từ khi mắt thôi nhìn đời sáng lạng,
    Ngọc châu và đôi mắt, quý nào hơn?

    Ai cũng sống bằng con tim, nhịp thở,
    Mà quên đi hơi thở vốn nhiệm mầu.
    Cơn đau đến, muộn màng lòng chợt hiểu,
    Trút hơi tàn ... đời sống sẽ còn đâu!

    Có phải khi bên đời xa vắng mẹ,
    Mình mới hay, Mẹ .. tất cả trong đời.
    Có phải khi cha tạ từ dương thế,
    Cuộc chia lìa mới thấm nổi đơn côi?

    Em tôi hỡi ! Hãy về hôn lấy mẹ,
    Ôm lấy cha, thảo hiếu với huyên đường.
    Là đôi mắt, là hoa, hơi thở nhẹ,
    Hãy ân cần gìn giữ lấy mà thương ...

    Chớ để khi mình mất đi hạnh phúc,
    Biết, vòng tay yêu dấu đã xa rồi,
    Em có biết tôi mơ hoài bé dại,
    Được Mẹ bồng … ru giấc ngủ à ơi ?..




    SỐNG
    (Phật đản)

    Sống không gian,
    không hờn, không oán trách.

    Sống mỉm cười,
    với thử thách chông gai.

    Sống vươn lên,
    theo kịp ánh ban mai.

    Sống chan hòa,
    với những người chung sống.

    Sống là động,
    nhưng lòng luôn bất động.

    Sống là thương,
    nhưng lòng chẳng vấn vương.

    Sống yên vui,
    danh lợi mãi coi thường.

    Tâm bất biến,
    giữa dòng đời vạn biến.

    phuochoanguyen
    phuochoanguyen


    Tổng số bài gửi : 411
    Age : 68
    Đến từ : ĐẠI HỌC THỦY SẢN NHA TRANG
    Registration date : 28/11/2008

    Vu Lan trở lại Empty Re: Vu Lan trở lại

    Bài gửi by phuochoanguyen 21/08/12, 11:51 am

    Cho đi ...và nhận lại ....
    Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu ...

    Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được. Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn. Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?

    Bạn ạ! Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không! Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau. Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây. Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.

    Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình. Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau ... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét! Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.

    Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ. Có hay chăng một là bạn nhận được hạnh phúc. Không thì bạn nhận được sự chán chường, đau khổ!

    Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn. Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, bạn hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.

    Đời người như dòng sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian, luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế. Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển, từ biển bao la sẽ rót vào những dòng sông mênh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống.
    Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi thủy cho những mầm sống mới ..."
    Nguyễn Phước Vĩnh Hòa, sưu tầm ngày 20.11.2011
    thanhhuong
    thanhhuong


    Tổng số bài gửi : 1395
    Age : 65
    Đến từ : Danang
    Registration date : 28/03/2009

    Vu Lan trở lại Empty Re: Vu Lan trở lại

    Bài gửi by thanhhuong 22/08/12, 09:49 am

    "Đời người như dòng sông,như cuộc sống hòa tan với thời gian". Như cuộc sống hòa tan với thời gian, đúng vậy bạn nhỉ. Cuộc sống cứ trôi đi, hằng giờ, hằng ngày..., từ từ,lặng lẽ. Một ngày trôi qua đời ta không nhanh, cũng không chậm. Nhưng tuổi trẻ của ta đã qua. Sự năng động, trẻ trung cùng ước mơ "bay bổng" thuở mới bước chân vào đời không còn nữa. Thời gian trôi qua đời ta nhanh quá. Ba mươi mấy năm rồi còn gì. Ta cứ ngỡ như mới đâu đây. Khoảng thời gian ấy cho ta nhiều thứ. Rồi cũng đã lấy đi của ta nhiều thứ. Ta sẽ như thế nào đây trong thời gian đến? Như ba H. hằng ngày lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn trời, nhìn đời, nhìn cuộc sống chậm chạp trôi qua những ngày còn lại của đời mình. Mong đợi con cháu về để căn nhà đỡ cô quạnh hơn, để tìm dấu vết của cuộc sống. Mòn mỏi, nhớ thương đời mình.
    phuochoanguyen
    phuochoanguyen


    Tổng số bài gửi : 411
    Age : 68
    Đến từ : ĐẠI HỌC THỦY SẢN NHA TRANG
    Registration date : 28/11/2008

    Vu Lan trở lại Empty Re: Vu Lan trở lại

    Bài gửi by phuochoanguyen 28/09/12, 10:17 pm

    Trung thu, Nha trang mưa nên ko thấy ánh trăng. Nhưng dẫu sao vẫn nhớ tới mẹ quá. Thắp hương mấy lần cho mẹ và tổ tiên nhưng lòng vẫn không nguôi ngoai tình mẹ cha đã cho chúng con.

    "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.
    Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.
    Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.
    Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.
    Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.
    Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.
    Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
    Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không"
    Mong mọi người sức khỏe và an bình nhé.
    Vĩnh Hòa- NTU
    thanhhuong
    thanhhuong


    Tổng số bài gửi : 1395
    Age : 65
    Đến từ : Danang
    Registration date : 28/03/2009

    Vu Lan trở lại Empty Re: Vu Lan trở lại

    Bài gửi by thanhhuong 19/08/13, 06:24 pm

    Vu Lan lại về. Mùa báo hiếu đấng sinh thành. Còn đấng sinh thành không để mà náo hiếu hả bạn, hả tôi...
    Mấy hôm nay tôi buồn lắm, buồn ghê gớm. Một nỗi buồn mênh mông mà tôi không biết vì sao. Cũng không muốn diễn giải, chia sẻ cùng ai. Tôi thấy sao lạc lõng quá. Vô vị quá những lời nói thờ ơ, sáo rỗng...
    Hôm nay tôi đã biết. Vu Lan trở lại. Tôi đã không còn mẹ trên đời...
    Nguồn yêu thương vô hạn trong cuộc đời không còn nữa. Bơ vơ, trơ trọi với những nỗi niềm riêng tôi tự chuốt vào mình. Sẻ chia cùng ai đây?
    phuochoanguyen
    phuochoanguyen


    Tổng số bài gửi : 411
    Age : 68
    Đến từ : ĐẠI HỌC THỦY SẢN NHA TRANG
    Registration date : 28/11/2008

    Vu Lan trở lại Empty Re: Vu Lan trở lại

    Bài gửi by phuochoanguyen 21/08/13, 08:28 pm

    Vu lan trở lại,
    Con nhớ Mẹ quá Mẹ ơi.
    Chiều nay, Hòa nhận được một bức thư qua Web riêng. Xin chia sẽ cùng các bạn Hóa K1 nhé.

    Vu lan, 15.07 (21.08.2013)
    Anh Hòa thân mến!
    Những ngày này, giữa dòng chảy gấp gáp của cuộc sống, một bản nhạc về tình phụ tử, tình mẫu tử vang lên cũng khiến người ta sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn khi nghĩ về cha mẹ- những người luôn đùm bọc và yêu thương ta vô điều kiện, những người đi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời vẫn không thôi lo lắng cho ta. Nếu còn cơ hội, chỉ cần 1 giờ, 1 ngày thôi chúng ta hãy báo đáp lại một phần nào tình cảm đó. Đừng để thời gian trôi qua khiến chúng ta phải nuối tiếc như câu chuyện này Anh Hòa nhé!

    Đôi mắt con là của mẹ!
    Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến.
    Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”. Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ.Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore.Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ.Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!”và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài.
    Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói mẹ đã mất vài ngày trước đó,không thân nhân nên sở an sinh xã hội đã lo an táng chu đáo.
    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi: “Con yêu quý,Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi.Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ.Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ. Mẹ yêu con lắm, Mẹ…”

    Đâu chỉ đến những ngày Vu Lan mới cần báo hiếu, bởi hiếu nghĩa là điều cần làm, cần thể hiện mỗi ngày. Bởi cuộc sống là hữu hạn, nhưng tình yêu mà mẹ cha dành cho chúng ta là vô hạn! Xin gửi lời chúc mọi điều tốt đẹp nhất đến với các đấng sinh thành!.
    Thân
    thanhhuong
    thanhhuong


    Tổng số bài gửi : 1395
    Age : 65
    Đến từ : Danang
    Registration date : 28/03/2009

    Vu Lan trở lại Empty Re: Vu Lan trở lại

    Bài gửi by thanhhuong 22/08/13, 10:20 am

    Đọc câu chuyện trên mà mắt mình nhòe hẳn. Mong rằng chỉ là một câu chuyện hư cấu để răn dạy trẻ nhỏ. Mong rằng trong cõi nhân sinh ta đang sống này không có một người con nào quá độc ác với mẹ mình như vậy. Lúc trẻ thơ thì không nói làm gì, nhưng khi đã thành niên, đã có gia đình, đã có con cái thì lại khác. Chẳng lẽ khi biết mẹ cho mình mắt thì ông ta mới thương mẹ sao? Ở đây không phải là tình thân máu mủ,mà là sự biết ơn đơn thuần của người chịu ơn? Mình không biết. Và không muốn biết. May là mình, trong cuộc sống của mình, bạn bè mình..., mình chưa chứng kiến cảnh đau lòng này.
    Sống trên đời tình cảm đáng trân trọng lắm. Với độ rêu phong không còn mỏng nữa, giờ ta sống trên cõi đời này nhờ vào cái gì bạn nhỉ? Đấng sinh thành đã xa. Nhu cầu vật chất vừa phải để ta tồn tại.
    Hãy yêu nhau đi bạn. Hãy tha thứ cho nhau nếu tôi làm bạn buồn. Tôi không muốn tranh dành. Tôi không muốn lấy cái gì của bạn. Tôi chỉ muốn yêu và được yêu.
    thanhhuong
    thanhhuong


    Tổng số bài gửi : 1395
    Age : 65
    Đến từ : Danang
    Registration date : 28/03/2009

    Vu Lan trở lại Empty Re: Vu Lan trở lại

    Bài gửi by thanhhuong 10/08/14, 11:17 am

    Hôm nay chủ nhật, rằm tháng 7, rằm Vu Lan. Mùa báo hiếu đấng sinh thành, nhất là với mẹ thân thương. Đến chùa ngày này ai nấy đều được hỏi, anh (chị) còn mẹ hay không để được cài lên ngực áo bông hoa hồng đỏ thắm. H. còn nhớ như in rằm tháng 7 năm 2009 H. đến ngôi chùa thân quen, sau khi H. được cô bé Phật tử hỏi và được cài lên ngực áo cánh hoa hồng nho nhỏ màu đỏ, H. đã xúc động nghẹn ngào. Trong lòng lúc đó trào dâng niềm hạnh phúc tột độ. Nhưng  H. nhớ lúc đó mình đã vội vàng đi ngay vào gian kế bên khi nhìn xung quanh la liệt bông hoa trắng trên ngực áo nhiều người, cả với những em còn nhỏ tuổi. Mình đi lánh ra bên vì mình sợ làm những tâm hồn trống vắng kia nhói đau hơn, sợ  đau thương thêm trên những gương mặt chưa nếm trải bao nhiên bụi trần.
    Năm đó là năm cuối cùng của mình được cài hoa màu đó.
    Con vẫn sẽ sống như mẹ hằng mong mỏi, mẹ ơi.
    Con sẽ vẫn là người con hiếu nghĩa của ba, người mẹ hết lòng vì con của con.
    Con sẽ cố gắng sống như mẹ.
    Đó là cách con báo hiếu mẹ bây giờ phải không mẹ của con.

    Sponsored content


    Vu Lan trở lại Empty Re: Vu Lan trở lại

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: 02/05/24, 08:47 pm