Đọc những câu thơ của ai đó như sau:
"Mỗi người thân một vẻ đáng yêu.
Từ cái tên cầu kỳ hay mộc mạc.
Từ giọng nói, tiếng cười, bài ca hay hát.
Đều cắm sâu vào nỗi bồi hồi.
Đều nghe nở những đóa hoa trong máu.
Dù mây trời cách biệt có xa xôi. "
Lòng mình buồn rười rượi. Sự mất mát, cách xa...lúc nào cũng làm tim nghười đau nhói. Với chừng này tuổi đời, ắt hẳn trong chúng ta ai cũng đã nếm trải nỗi đau mất mát lớn lao.
Hôm nay đọc những câu thơ trên, mình nhớ lại. Mùa Vu Lan đang hiện diện. Trên ngực áo mình chỉ có hoa trắng. Mình nhớ...
Chữ 'thân" trong câu thơ trên mình nghĩ tác giả không chỉ bao hàm những người thân thích ruột thịt. Những người đã cùng mình gắn bó một giai đoạn cũng làm tim mình nhỏ máu.
Chị người làm giúp chăm sóc ba mình một thời gian bị bệnh nan y. Mình gọi chị chứ thật ra người ấy thua mình vài tuổi. Lúc nghe tin chị bệnh mình đã bức rức vì nỗi ân hận. Lý ra mình đã tích cực khuyên chị đi khám bệnh. Lý ra mình nên tìm bác sĩ giỏi cho chị chứ không chỉ nói suôn suôn, chị nên đi khám bệnh. Sao đứng trước bất cứ người thân nào, khi biết họ bệnh là bao giờ mặc cãm tội lỗi cứ giày xé mình.
Biết mình bệnh, nhưng chị ấy vẫn nghĩ chỉ là bệnh thoảng qua. Gia đình chị cũng lo chạy chữa cho chị. Chị vẫn lạc quan, vẫn vô tư sống...
Nhưng cái kết vẫn đắng lòng.
Thấy mình đến thăm, chị cười nói vô tư: em uống ...được không.
Mới hai ngày. Chừ chị nằm mê man.
Đau đớn quá.
"Mỗi người thân một vẻ đáng yêu.
Từ cái tên cầu kỳ hay mộc mạc.
Từ giọng nói, tiếng cười, bài ca hay hát.
Đều cắm sâu vào nỗi bồi hồi.
Đều nghe nở những đóa hoa trong máu.
Dù mây trời cách biệt có xa xôi. "
Lòng mình buồn rười rượi. Sự mất mát, cách xa...lúc nào cũng làm tim nghười đau nhói. Với chừng này tuổi đời, ắt hẳn trong chúng ta ai cũng đã nếm trải nỗi đau mất mát lớn lao.
Hôm nay đọc những câu thơ trên, mình nhớ lại. Mùa Vu Lan đang hiện diện. Trên ngực áo mình chỉ có hoa trắng. Mình nhớ...
Chữ 'thân" trong câu thơ trên mình nghĩ tác giả không chỉ bao hàm những người thân thích ruột thịt. Những người đã cùng mình gắn bó một giai đoạn cũng làm tim mình nhỏ máu.
Chị người làm giúp chăm sóc ba mình một thời gian bị bệnh nan y. Mình gọi chị chứ thật ra người ấy thua mình vài tuổi. Lúc nghe tin chị bệnh mình đã bức rức vì nỗi ân hận. Lý ra mình đã tích cực khuyên chị đi khám bệnh. Lý ra mình nên tìm bác sĩ giỏi cho chị chứ không chỉ nói suôn suôn, chị nên đi khám bệnh. Sao đứng trước bất cứ người thân nào, khi biết họ bệnh là bao giờ mặc cãm tội lỗi cứ giày xé mình.
Biết mình bệnh, nhưng chị ấy vẫn nghĩ chỉ là bệnh thoảng qua. Gia đình chị cũng lo chạy chữa cho chị. Chị vẫn lạc quan, vẫn vô tư sống...
Nhưng cái kết vẫn đắng lòng.
Thấy mình đến thăm, chị cười nói vô tư: em uống ...được không.
Mới hai ngày. Chừ chị nằm mê man.
Đau đớn quá.