Những ngày quanh Rằm tháng 7 âm lịch hiện nay là đang mùa Vu Lan. Mùa báo hiếu đấng sinh thành. Các chùa đều tổ chưc các lễ thật lớn. Đây là nét đẹp mang tính nhân văn sâu sắc.
Chùa gần nhà mình vừa tổ chức xong lễ Trai đàn Chẩn tế. Lễ làm trọn vẹn 2 ngày cả đêm và ngày. Lễ nhằm cầu siêu cho những người đã khuất. Đây là ngày lễ của Phật giáo. Mình theo đạo Phật. Mình tham dự với niềm mong mỏi cho những người thân ông bà, cha mẹ, anh em… được về cõi tinh độ. Được? Không? Mình không dám nói. Nhưng đã là niềm tin thì ai không bám víu? Làm được gì trong khả năng thì ai trong chúng ta không làm? Nguyện cầu thành tâm. Và ông cha ta sẽ nhận được tấm lòng hiếu nghĩa của con cháu.
Tiếp lễ Trai đàn là lễ Vu Lan. Những áng văn về công ơn cha mẹ. “Đi khắp thế gian không ai thương con bằng mẹ. Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha…”. Bài viết thật hay. Giọng người đọc chậm rãi, nhẹ nhàng, truyền cảm…làm người nghe không sao không hồi tưởng. Mẹ ta đó. Mẹ hỏi han thuốc này chữa bệnh gì vậy con?... Ba ta đó? Giọng yếu ớt hỏi ta muốn lấy gì khi thấy ta cứ nhìn quanh gường ông nằm… Nhiều lắm. Những câu nói, hành động của ba mẹ được hồi tưởng. Ngỡ như mới đâu đây. Ngỡ như ta vẫn còn nhỏ dại khi vẫn đang được bảo bọc trong tình yêu thương vô bờ dầu tuổi ta đã khá lớn. Nghe. Hoài niệm. Và thấy mắt mình mọng nước…
Ngày lễ Vu Lan với nét đẹp hoa hồng cài áo. Các bé hỏi mình cài hoa màu gì? Nhưng mình lắc đầu. Mình không cài hoa gì cả trong ngày lễ Vu Lan của bất cứ năm nào kể từ khi mẹ đi xa. Mình không dám nhìn nụ hoa trắng trên ngực áo mình. Cũng như trên ngực áo của người xung quanh. Vẫn biết trong tim còn đang nồng nàn tình yêu thương tha thiết với đấng sinh thành. Ba mẹ vẫn đang bên con. Và vì thế con không cài hoa trắng.
Nhớ lấu lắm rồi. Ngày đó điện thoại thông minh chưa phổ biến như bây giờ. Ngày đó chuyệm cơm áo đang nặng trĩu đôi vai. Một ngày đang bận bịu làm việc, bất chợt nghe lời hát từ loa phóng thanh “…đoá hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em, thì xin anh thì xin em hãy cùng tôi vui sướng đi…”. Sửng sốt. Vu Lan đến rồi sao? Lật đật xin phép ra ngoài dăm ba tiếng. Trên đường về nhà miệng cười sung sướng. Mình nhớ rằng. Và lúc này đây, khi đang ngồi viết những dòng này, mình vẫn như đang cảm nhận niềm hạnh phúc ngọt ngào khi biết rằng mẹ mình vẫn còn bên mình! Sung sướng tột cùng khi được cài hoa hồng đỏ.
Chùa gần nhà mình vừa tổ chức xong lễ Trai đàn Chẩn tế. Lễ làm trọn vẹn 2 ngày cả đêm và ngày. Lễ nhằm cầu siêu cho những người đã khuất. Đây là ngày lễ của Phật giáo. Mình theo đạo Phật. Mình tham dự với niềm mong mỏi cho những người thân ông bà, cha mẹ, anh em… được về cõi tinh độ. Được? Không? Mình không dám nói. Nhưng đã là niềm tin thì ai không bám víu? Làm được gì trong khả năng thì ai trong chúng ta không làm? Nguyện cầu thành tâm. Và ông cha ta sẽ nhận được tấm lòng hiếu nghĩa của con cháu.
Tiếp lễ Trai đàn là lễ Vu Lan. Những áng văn về công ơn cha mẹ. “Đi khắp thế gian không ai thương con bằng mẹ. Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha…”. Bài viết thật hay. Giọng người đọc chậm rãi, nhẹ nhàng, truyền cảm…làm người nghe không sao không hồi tưởng. Mẹ ta đó. Mẹ hỏi han thuốc này chữa bệnh gì vậy con?... Ba ta đó? Giọng yếu ớt hỏi ta muốn lấy gì khi thấy ta cứ nhìn quanh gường ông nằm… Nhiều lắm. Những câu nói, hành động của ba mẹ được hồi tưởng. Ngỡ như mới đâu đây. Ngỡ như ta vẫn còn nhỏ dại khi vẫn đang được bảo bọc trong tình yêu thương vô bờ dầu tuổi ta đã khá lớn. Nghe. Hoài niệm. Và thấy mắt mình mọng nước…
Ngày lễ Vu Lan với nét đẹp hoa hồng cài áo. Các bé hỏi mình cài hoa màu gì? Nhưng mình lắc đầu. Mình không cài hoa gì cả trong ngày lễ Vu Lan của bất cứ năm nào kể từ khi mẹ đi xa. Mình không dám nhìn nụ hoa trắng trên ngực áo mình. Cũng như trên ngực áo của người xung quanh. Vẫn biết trong tim còn đang nồng nàn tình yêu thương tha thiết với đấng sinh thành. Ba mẹ vẫn đang bên con. Và vì thế con không cài hoa trắng.
Nhớ lấu lắm rồi. Ngày đó điện thoại thông minh chưa phổ biến như bây giờ. Ngày đó chuyệm cơm áo đang nặng trĩu đôi vai. Một ngày đang bận bịu làm việc, bất chợt nghe lời hát từ loa phóng thanh “…đoá hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em, thì xin anh thì xin em hãy cùng tôi vui sướng đi…”. Sửng sốt. Vu Lan đến rồi sao? Lật đật xin phép ra ngoài dăm ba tiếng. Trên đường về nhà miệng cười sung sướng. Mình nhớ rằng. Và lúc này đây, khi đang ngồi viết những dòng này, mình vẫn như đang cảm nhận niềm hạnh phúc ngọt ngào khi biết rằng mẹ mình vẫn còn bên mình! Sung sướng tột cùng khi được cài hoa hồng đỏ.