Các bạn mến,
Chắc các bạn bận lắm, H. thì vừa vừa nên vẫn có thì giờ vào web lớp. Chẳng có đề tài gì mới, thôi thì gởi những "tâm sự" riêng của mình vậy, các bạn đừng "la" H. nhé.
Chiều dần buông. Trời khá lạnh để người lúc nào cũng co ro. Năm nay thời tiết thay đổi khá rõ, lạnh hơn nhiều so với mọi năm.
Tết gần đến rồi. Giai đoạn này ai nấy đều tất bật. Những công việc đủ loại cứ cuốn lấy mình. Cũng hay. Sự chuẩn bị để đón chào cái mới lúc nào cũng làm người ta nao nức. Thế nhưng có nhiều cái mới H. chẳng thích chút nào. Dạo gần đây, mỗi lần có việc phải đi ngang qua khu vực trường Phan châu Trinh, H. cố gắng đi thật nhanh để đỡ nhìn thấy sự tàn lụi. Người ta ngang nhiên đập phá. Những tường vôi đổ nát, tan hoang. Để làm gì thì H. không biết, có lẽ để làm thành phố xinh đẹp hơn, tối tân hơn. Làm gì đi nữa thì đó là việc của những người có trách nhiệm. Đôi lúc H. thầm nghĩ những người ấy có giai đoạn nào trong cuộc đời cảm nhận “bụi phấn rơi rơi” trên bàn học ở ngôi trường thân yêu ấy? Trong ký ức H. vẫn còn trân trọng những kỷ niệm thưở nào. Nhớ từng bạn hồn nhiên cùng mình đời áo trắng. Tại ngôi trường ấy, lần đầu tiên H. được học chung cùng các bạn nam. Không hiều sao dạo ấy H. học ban toán, ban đặc trưng của đấng nam nhi. Lớp học ngày ấy chỉ có năm nữ, còn lại toàn là nam. Vì chỉ có năm “hoa hậu” nên “phe nữ” tụi H. rất được các bạn nam cưng chiù. Các bạn nam ấy rất dễ mến, học chung cũng rất vui. Có một kỉ niệm ngày xa xưa ấy lâu lâu lại làm H. “bồi hồi”. Ngày ấy một bạn nam, học cùng lớp, tặng H. bài thơ “tình”, đọc cảm động vì “có hồn” ghê lắm. H. nhớ lúc đó mình cũng “biết” là nó “hay hay”. Bạn ấy là người Huế. Ngày ấy H. còn “nhỏ xíu”, nói như Xuân Diệu “tôi còn khờ khạo, ngu ngơ quá, ...chẳng biết gì” nên chỉ biết đọc và đọc, lòng thầm nghĩ chắc bạn ấy nhờ mình “góp ý kiến” nội dung bài thơ!! Bạn ấy sau đó đi bộ dội, giờ cũng làm việc tại ĐN. Lâu lâu bạn bè cũ gặp nhau, cafe cho vui. Kỷ niệm khi nào cũng làm mình ấm áp.
Cũng chính tại ngôi trường dấu yêu này, ba H. đã gắn nghiệp đời mình cùng phấn trắng. Cho đến giờ đây, dẫu sức làn lực kiệt, sự sống còn leo lét mong manh, ông vẫn sung sướng tự hào khi có đồng nghiệp, học sinh cũ đến thăm. Chiều từ công ty mệt mỏi lê bước về nhà, nhìn nụ cươi rạng rỡ, móm mém của ông khi kể chuyện có học trò cũ đến thăm, lòng mãi bồi hồi xúc động.
Cò lẽ ở độ tuổi này của chúng mình, già thì chưa hẳn là già, mà trẻ thì đã qua rồi nên tâm trạng cứ “lơ lửng” làm sao, có chuyện gì đụng chạm đến mình thì hay suy nghĩ “vẩn vơ”. Suy nghĩ thì cũng chỉ mình biết, mình hay, để buồn vui theo sự đời, theo cái đúng, cái sai của “người ta”. Họ đúng? hay mình đúng? thì cũng vậy. Nhưng vui, buồn theo đó...
Sáng nay làm việc trên cty, tình cờ bắt gặp bài viết này, có lẽ cũng khá “lâu” rồi, dạo trời còn khá lạnh. Giờ trời đã nắng nóng gay gắt. Một phần trường người ta đã đập xong rồi, một đoạn đường nhựa đã bắt ngang qua đó. Đổi thay, sự đã rồi.
Lớp mình vừa đi chơi đất phương nam về, rất vui và rất cảm động. Cảm động vì gặp được nhiều bạn, cảm động vì mối thâm tình càng ngày càng bền chặt, cảm động vì mình còn sức khỏe để tham dự cùng lớp, cảm động vì mắt ai...
Chuyến đi đã khép lại. Sự chờ đợi “mỏi mòn” bao ngày tháng đã đến và đã qua. Đã qua rồi..., chỉ còn kỉ niệm. Mình cùng trang trọng cất nó vào một trong nhiều ngăn của trái tim mình các bạn nhỉ. Ta vẫn sẽ hòa vào nhịp sống quanh ta. Và những cuộc vui như vậy của lớp sẽ còn mãi. Nhớ lấy hương vị dấu yêu của tình bạn. Một mai đây, ta sẽ giở ra xem lại, ta sẽ cười sung sướng khi kể cho con cháu đời sau nghe rằng, ngày xửa... ngày xưa..., ở miền đất hiền hòa, thơ mộng bên dòng Hương giang nước xanh biên biếc có một lớp học be bé, xinh xinh của một ngôi trường ..., tên lớp ấy là lớphóak1, gồm...
Chắc các bạn bận lắm, H. thì vừa vừa nên vẫn có thì giờ vào web lớp. Chẳng có đề tài gì mới, thôi thì gởi những "tâm sự" riêng của mình vậy, các bạn đừng "la" H. nhé.
Chiều dần buông. Trời khá lạnh để người lúc nào cũng co ro. Năm nay thời tiết thay đổi khá rõ, lạnh hơn nhiều so với mọi năm.
Tết gần đến rồi. Giai đoạn này ai nấy đều tất bật. Những công việc đủ loại cứ cuốn lấy mình. Cũng hay. Sự chuẩn bị để đón chào cái mới lúc nào cũng làm người ta nao nức. Thế nhưng có nhiều cái mới H. chẳng thích chút nào. Dạo gần đây, mỗi lần có việc phải đi ngang qua khu vực trường Phan châu Trinh, H. cố gắng đi thật nhanh để đỡ nhìn thấy sự tàn lụi. Người ta ngang nhiên đập phá. Những tường vôi đổ nát, tan hoang. Để làm gì thì H. không biết, có lẽ để làm thành phố xinh đẹp hơn, tối tân hơn. Làm gì đi nữa thì đó là việc của những người có trách nhiệm. Đôi lúc H. thầm nghĩ những người ấy có giai đoạn nào trong cuộc đời cảm nhận “bụi phấn rơi rơi” trên bàn học ở ngôi trường thân yêu ấy? Trong ký ức H. vẫn còn trân trọng những kỷ niệm thưở nào. Nhớ từng bạn hồn nhiên cùng mình đời áo trắng. Tại ngôi trường ấy, lần đầu tiên H. được học chung cùng các bạn nam. Không hiều sao dạo ấy H. học ban toán, ban đặc trưng của đấng nam nhi. Lớp học ngày ấy chỉ có năm nữ, còn lại toàn là nam. Vì chỉ có năm “hoa hậu” nên “phe nữ” tụi H. rất được các bạn nam cưng chiù. Các bạn nam ấy rất dễ mến, học chung cũng rất vui. Có một kỉ niệm ngày xa xưa ấy lâu lâu lại làm H. “bồi hồi”. Ngày ấy một bạn nam, học cùng lớp, tặng H. bài thơ “tình”, đọc cảm động vì “có hồn” ghê lắm. H. nhớ lúc đó mình cũng “biết” là nó “hay hay”. Bạn ấy là người Huế. Ngày ấy H. còn “nhỏ xíu”, nói như Xuân Diệu “tôi còn khờ khạo, ngu ngơ quá, ...chẳng biết gì” nên chỉ biết đọc và đọc, lòng thầm nghĩ chắc bạn ấy nhờ mình “góp ý kiến” nội dung bài thơ!! Bạn ấy sau đó đi bộ dội, giờ cũng làm việc tại ĐN. Lâu lâu bạn bè cũ gặp nhau, cafe cho vui. Kỷ niệm khi nào cũng làm mình ấm áp.
Cũng chính tại ngôi trường dấu yêu này, ba H. đã gắn nghiệp đời mình cùng phấn trắng. Cho đến giờ đây, dẫu sức làn lực kiệt, sự sống còn leo lét mong manh, ông vẫn sung sướng tự hào khi có đồng nghiệp, học sinh cũ đến thăm. Chiều từ công ty mệt mỏi lê bước về nhà, nhìn nụ cươi rạng rỡ, móm mém của ông khi kể chuyện có học trò cũ đến thăm, lòng mãi bồi hồi xúc động.
Cò lẽ ở độ tuổi này của chúng mình, già thì chưa hẳn là già, mà trẻ thì đã qua rồi nên tâm trạng cứ “lơ lửng” làm sao, có chuyện gì đụng chạm đến mình thì hay suy nghĩ “vẩn vơ”. Suy nghĩ thì cũng chỉ mình biết, mình hay, để buồn vui theo sự đời, theo cái đúng, cái sai của “người ta”. Họ đúng? hay mình đúng? thì cũng vậy. Nhưng vui, buồn theo đó...
Sáng nay làm việc trên cty, tình cờ bắt gặp bài viết này, có lẽ cũng khá “lâu” rồi, dạo trời còn khá lạnh. Giờ trời đã nắng nóng gay gắt. Một phần trường người ta đã đập xong rồi, một đoạn đường nhựa đã bắt ngang qua đó. Đổi thay, sự đã rồi.
Lớp mình vừa đi chơi đất phương nam về, rất vui và rất cảm động. Cảm động vì gặp được nhiều bạn, cảm động vì mối thâm tình càng ngày càng bền chặt, cảm động vì mình còn sức khỏe để tham dự cùng lớp, cảm động vì mắt ai...
Chuyến đi đã khép lại. Sự chờ đợi “mỏi mòn” bao ngày tháng đã đến và đã qua. Đã qua rồi..., chỉ còn kỉ niệm. Mình cùng trang trọng cất nó vào một trong nhiều ngăn của trái tim mình các bạn nhỉ. Ta vẫn sẽ hòa vào nhịp sống quanh ta. Và những cuộc vui như vậy của lớp sẽ còn mãi. Nhớ lấy hương vị dấu yêu của tình bạn. Một mai đây, ta sẽ giở ra xem lại, ta sẽ cười sung sướng khi kể cho con cháu đời sau nghe rằng, ngày xửa... ngày xưa..., ở miền đất hiền hòa, thơ mộng bên dòng Hương giang nước xanh biên biếc có một lớp học be bé, xinh xinh của một ngôi trường ..., tên lớp ấy là lớphóak1, gồm...